Cũng chẳng biết từ đâu, từ khi nào & vì sao nữa. Tôi đã bị thích, rồi dần yêu những ca khúc của chú Phú Quang đến vậy! Tôi chỉ nhớ mang máng tôi thực sự quan tâm và tìm hiểu về nhạc PQ khi cuộc đời làm tôi “choáng váng”. Đó là những ngày tháng tôi đi tìm tôi,…giữa một Hà Nội vừa gần vừa xa…
Giữa những lúc cuộc đời chông chênh mà Đâu Phải Bởi Mùa Thu ! Tôi nhớ với Nỗi Nhớ Mùa Đông, tôi Lang Thang trong Lãng Đãng Chiều Đông Hà Nội……. !….. Để rồi, những mênh mang sóng gợn, khi cuộc đời chông chênh: Tôi thèm được “lang thang như gió, đôi chân vô định về miền hư vô..”
Tôi gọi âm nhạc PQ là;

Lãng đãng Phú Quang

Nguyễn Phú Quang

Nhạc Sĩ Nguyễn Phú Quang

Phú Quang (sinh ngày 13 tháng 10 năm 1949, tại Phú Thọ), tên đầy đủ là Nguyễn Phú Quang là một nhạc sĩ nổi tiếng của Việt Nam.Nhạc sĩ Phú Quang sinh năm 1949 tại Phú Thọ, quê gốc ở Hà Nội, nhà ở phố Khâm Thiên. Phú Quang không biết chính xác ngày sinh của mình bởi sau khi sinh ông được khoảng 3 tháng, mẹ ông mới đi làm “Giấy khai sinh” cho ông và lấy ngày 13/10/1949 là ngày sinh. Về sau này, Phú quang đã sáng tác bài “Sinh nhật đen” để nói về ngày sinh nhật của chính mình.

  • Năm lên 5 tuổi, theo gia đình về Hà Nội.
  • 37 tuổi vào Thành phố Hồ Chí Minh sinh sống và năm 2008 (59 tuổi) trở lại Hà Nội.

= = =

  • Nhạc phẩm đầu tay của ông là Ballad “Niềm tin” viết cho violoncello và piano (năm 1967)
  • Năm 1967: Tốt nghiệp hệ Trung cấp kèn cor tại Nhạc viện Hà Nội.
  • Từ năm 1967 đến 1978: Công tác tại Nhà hát Giao hưởng – Hợp xướng – Nhạc vũ kịch Việt Nam.
  • Năm 1978: Học tại Nhạc viện Hà Nội, chuyên ngành chỉ huy dàn nhạc.
  • Năm 1982: Tốt nghiệp, về công tác tại Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam.
  • Năm 1986: Chuyển về Phòng ca múa nhạc, Sở Văn hóa – Thông tin Thành phố Hồ Chí Minh.
  • Năm 1994: Chuyển về Nhà hát Giao hưởng Thành phố Hồ Chí Minh.
  • Năm 2004: Thành lập Công ty Hỗ trợ và Phát triển Nghệ thuật Phú Quang.

Trích thông tin từ wikipedia về Nhạc sĩ Phú Quang

Tình Khúc Phú Quang

…một số tình khúc Phú Quang

  • Em ơi Hà Nội phố
  • Đâu phải bởi mùa thu
  • Điều giản dị

Em tìm gì khi thất vọng về tôi !

Nhà thơ Hồng Thanh Quang nói: Khi yêu người ta muốn dâng hiến mọi thứ để dịu lại cơn khát của người phụ nữ nhưng thực ra dịu cơn khát này thì lại làm bùng cơn khát khác. Khi người đàn ông ưng thuận để mình bị chinh phục, thì họ đã trở thành những con hổ bị rũa hết móng vuốt và rốt cuộc lại làm phụ nữ chán họ nhất, vì phụ nữ chỉ mê những con hổ có đầy đủ móng vuốt. Đừng bao giờ nghĩ rằng cái sự “qui hàng” của mình lại có thể làm dịu đi cơn khát trong lòng họ. Em tìm gì khi thất vọng về tôi? Tôi dù có là thần thánh gì đi nữa, có muốn hi sinh cho em thế nào đi nữa, nếu em là người muốn chinh phục thì không bao giờ em dừng lại cả. Và trong đời thường, nhiều người đàn ông cũng bị sai lầm đấy, cứ nghĩ mình “qui hàng” là mình được yên ổn. Thực ra sự “qui hàng” lại làm cho người ta chán mình. Có khi cái phẩm chất của người tình lại trở thành điểm yếu của người chồng. Cái tốt của người chồng lại trở thành điểm yếu trong con mắt của người vợ muốn nhìn chồng không phải chỉ đơn giản là người đàn ông của gia đình. Đấy cái sự luẩn quẩn ấy nó làm nên cái bi kịch gia đình.
Nhạc sĩ Phú Quang nói: 
“Khúc mùa thu” có đoạn: “Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc. Em tìm gì khi thất vọng về tôi?” chính là một tuyên bố rất kiêu căng của cánh đàn ông đấy. Bởi vì “Đến tôi như thế này mà em còn thất vọng, em còn muốn tìm kiếm điều gì nữa?”.

Ca khúc: Khúc Mùa Thu

  • Im lặng đêm Hà Nội
  • Thương lắm tóc dài ơi
  • Trong ánh chớp số phận
  • Mơ về nơi xa lắm
  • Nỗi nhớ
  • Nỗi nhớ mùa đông
  • Hà Nội ngày trở về
  • Biển nỗi nhớ và em
  • Ngày mai
  • Chiều phủ Tây Hồ
  • Chuyện kể về tình yêu
  • Sinh nhật đen
  • Ca khúc “Mẹ”
  • Lãng đãng chiều đông Hà Nội (thơ Tạ Quốc Chương)
  • Về lại phố xưa
  • Chiều đông Moskva
  • Khúc mưa (thơ Đỗ Trung Quân)

Đôi khi ta thèm lang thang như gió…

…đôi chân vô định về miền hư vô ! Chắc hẳn ai cũng đôi lần trong năm, trong đời thèm được như thế ! Đó là lời bài hát: Bâng Quơ

Chia cho em một đời tôi, một cay đắng..

Một dại khờ một tôi (thơ Nguyễn Trọng Tạo)

Tình yêu là điều rất thiêng liêng với ai biết trân trọng những cảm xúc của mình. Khi yêu, ta vui với niềm vui của người ấy, buồn với nỗi buồn của người ấy. Khi yêu ta muốn làm bến bờ, là chốn bình yên nơi chỉ có người ấy thuộc về…
Mỗi người vốn chỉ có một cuộc đời, một lần được sống để cảm nhận những vui buồn hạnh phúc thế gian. Chính vì chỉ có một nên mới đáng quý, cần trân trọng, giữ gìn… Nhưng tôi sẵn sàng tự nguyện “chia cho em một đời tôi” mà không chút dắn đo do dự mọi cung bậc của cuộc sống này.
Những buồn vui, ngọt ngào thoáng chút cay đắng đan xen, hòa quyện lại trong một đời trai sương gió – và tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, để bao bọc và chở che, bên em bình yên đi qua cuộc đời, dẫu có thể còn nhiều gian khó…
“Cây si” là biểu tượng cho sự si mê đến ngẩn ngơ, mê muội, mà tựu chung lại là những dục vọng thắp lên trong lòng người. Đặt “cây si” bên cạnh “cây bồ đề” – biểu tượng của sự giác ngộ – ấy là lúc tình yêu, sự đam mê trong lòng chàng trai đã đạt đến giá trị thật sự của ba từ Chân – Thiện – Mỹ đáng quý trong đời.

Cuộc đời là một dòng sông chảy vào lòng ta những lời ca bộn bề phù sa của sóng. Khi ta biết lắng lòng gạn lọc để những hạt phù sa ấy thơm nồng dậy hương, làm ngát xanh lên những bờ bãi ngút ngàn mà không phải là những hạt cát khô sắc lạnh lùng nằm giữa sa mạc cô đơn – ấy là lúc ta đã đến gần hơn với “cây bồ đề” của sự giác ngộ, kết thành chồi nụ đơm hoa thơm kết trái ngọt cho đời…một dại khờ, một tôi

Sao em làm lòng ta đau …!…

Ấy là lời than trách trong nhạc phẩm: Mùa Hạ Còn Đâu

Mời em vào Quán Thời Gian

Lãng Đãng với... Âm Nhạc Phú Quang 6Quán Thời Gian -Thơ Trương Nam Hương

Mời em vào quán thời gian
Nâng ly ký ức chạm làn hương xưa
Mời em vào quán không mùa
Ta chia nhau ngọn gió lùa rét căm
Mời em vào quán không năm
Lặng nghe nỗi nhớ ướt đầm ngón tay
Mời em vào quán không ngày
Để nghe chiều thả heo may… để buồn
Đắng lòng môi chạm yêu thương
Thời gian quên bỏ chút đường đấy em…

******

written bythenaynhe

Dù là Đông hay Hạ
Dù là mùa Lạ hay mùa Quen
Tôi chỉ chơi với em
Cô nàng tên Đanh Đá 

❥ Tâm sự của người uống Cafe Đen Đá

Có một ngày em không yêu anh !

Có Một Ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác !

  • Catinat Cafe Sáng
  • Chiều Hoang
  • Chiều Không Em
  • Nỗi Buồn

Có phải Mùa Thu giấu em lâu đến thế ?

Lãng Đãng với... Âm Nhạc Phú Quang 7Mùa Thu Giấu Em

P/s:
Nói thật là nghe Ngọc Anh hát bài nì mà……..chẳng dám, chẳng thể viết thêm một lời bình hay cảm nhận đắt rẻ nào nữa Giọng ca ấy, ngôn ngữ bài ca ấy cùng hòa quyện ngọt ngào…….và đắm say như gió, cứ như em ngã vào anh dịu dàng như mùa thu ^^

Lãng Đãng với... Âm Nhạc Phú Quang 8

  • Dịu Dàng Ơi
  • Hà Nội và Em khi Thu chớm Đông sang
  • Điều Giản Dị
NS Phú Quang có chia sẻ câu chuyện về Ca sĩ Minh Thu

Những người yêu nhiều hoặc gặp trắc trở trong tình yêu thì thường giàu cảm xúc. Minh Thu chưa có vị trí xứng đáng với cô ấy có thể cũng vì mải yêu, mải bận bịu với chuyện tình của mình. Minh Thu như cô gái biết trang điểm nhưng vẫn còn sơ sót. Nhưng như thế còn hơn quá già.

  Câu chuyện có giống với cuộc đời ai đó không ^^

Lãng Đãng với... Âm Nhạc Phú Quang 9

Khúc Mưa

cùng hội cùng thuyền nè:
Trịnh Ca – Đóa hoa vô thường

Ở cõi đất Việt này thì nhạcTrịnh là món âm nhạc phổ biến nhất ! Nhạc Trịnh như....

2 Comments

Tiếng hát ca sĩ Trọng Tấn

Trọng Tấn: Môt tiếng hát chính thống của dòng nhạc thính phòng, cách mạng truyền....

2 Comments

Thất tình với Bolero

Là người VN chắc hẳn là ai cũng “trót” đôi lần mê say với các....

2 Comments

tớ chẳng có gì

Đọc được một bài viết rất hay đăng trên Vnexpress về bài hát I have....

2 Comments

Chợt thấy đôi khi đời quá mệt

Chợt thấy đôi khi đời quá mệtNội dungLãng đãng Phú QuangNguyễn Phú QuangNhạc Sĩ Nguyễn....

2 Comments

Xuân Này Con Không Về

Ca khúc cho những ai đang phải xa quê công tác, làm ăn…dù lý do....

2 Comments

2 thoughts on “Lãng Đãng với… Âm Nhạc Phú Quang

  1. Gửi đôi mắt says:

    GỬI MỘT TÌNH YÊU (PHÚ QUANG; THƠ: TỪ KẾ TƯỜNG)
    “Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
    Một chiều mưa…bờ vai nhỏ…mùa thu…”
    Khi tình cờ lang thang trên một con đường chẳng nhớ nổi tên giữa bộn bề phố xá, trong đêm vắng tanh, như nghe thấy cả hơi thở mùa len trong ngọn gió đêm đang lặng lẽ đi tìm một ô cửa nào chưa khép, vô tình dừng chân trước bậc thềm nhà ai có loài hoa vàng tươi như nỗi nhớ, lòng đang ngổn ngang những lo âu rất mực đời thường, bỗng nhẹ bẫng đi khi nghe những ca từ ấy cất lên chầm chậm trong tiếng dương cầm khe khẽ như một lời thì thầm của gió.
    “Chẳng phải nhạc sĩ nào cũng có những ca khúc mà khi vang lên, người ta nhận ra đó là của ai” – người nhạc sĩ này đã từng nói thế, không kiêu căng mà là chân thật. Thì đó, ta cũng đã kịp nhận ra một Phú Quang da diết, một Phú Quang trầm lắng, một Phú Quang như là cầu nối của thơ và nhạc ngay từ những thanh âm đầu tiên ấy.
    “Gửi một tình yêu” – Tại sao lại là một lời đề chênh vênh như thế? Anh gửi cho ai? Có phải cho “người đàn bà giấu đêm vào trong tóc” , hay người phụ nữ có nụ hôn “đắm say như gió”?
    Suốt bài hát là sự lặp đi lặp lại của cụm từ “anh chỉ có”. Một chiều mưa, một bờ vai, một mùa thu, một hoàng hôn, một vòng tay và một tình yêu – đó là tất cả những gì anh có. Nhưng tiếc rằng đằng sau những điều đó lại là hai tiếng “để nhớ”. Phải, anh chỉ có, nhưng là đã từng có chứ không phải là đang có. Tất cả những điều ấy giờ đây nằm trong miền ký ức rồi: Ký ức về một chiều mưa trong quán nhỏ – quán hẹn hò hay “quán thời gian”? – “Nơi chạm ly ký ức, uống làn hương xưa”? Nơi không mùa, không ngày, không tháng, không năm; nơi niềm thương cũng nghẹn ngào vị đắng vì “thời gian quên bỏ thêm đường”…
    “Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ
    Một bờ vai, một quán nhỏ bình yên
    Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ
    Mùa thu tan trong mắt em”
    Ta cứ phân vân, chắc là mắt người con gái trong tình khúc Phú Quang phải đẹp lắm, và cũng buồn lắm: “Có gì nhói lòng anh sau đôi mắt ấy. Đôi mắt em thăm thẳm nỗi buồn xưa”. Và giờ đây là một đôi mắt hòa tan cả mùa thu vào đó – mùa của nỗi cô đơn, nỗi buồn, mùa của những tiếc nuối, nhớ nhung, của những điều đi không trở lại…
    Trong mắt em, anh thấy cả bầu trời thu cao xanh vời vợi, cả nắng vàng sóng sánh, cả những làn mây trắng bồng bềnh; những ngọn heo may đỏng đảnh; hương sữa ngọt ngào mỗi đêm trăng hò hẹn; hay những con đường xao xác lá vàng bay…
    “Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
    Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ
    Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió
    Ru đêm vào cơn mơ”
    Đến với nhạc Phú Quang để thấy lòng mình bình yên lại, để thấy trái tim mình nóng hơn, để lãng quên mọi tật bật lo toan thường nhật nhưng cũng để chiêm nghiệm và suy tư, để thả mình vào trong cõi mộng nhưng cũng để đắm say với muôn nghìn cung bậc cảm xúc rất người.
    Ai đó nói rằng, chúng ta thường không biết chúng ta có cái gì cho đến khi chúng ta mất nó. Cũng như anh, khi đã không còn em nữa thì mới thảng thốt nhận ra “anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ”. Nhưng ký ức là thứ duy nhất chỉ có thể tìm về mà không thể nào lấy lại. Cho nên, xin hãy để kỷ niệm về tình yêu nhiều đắm say, khát vọng và mơ ước một thời ấy trở thành vĩnh viễn.
    Kỷ niệm về một buổi chiều thu lộng gió tựa vai nhau nơi góc phố quen, vùi đầu trong làn tóc em bay bay thơm mùi nắng, ướp hương mùa, để nghe tiếng trái tim mình rộn ràng một khúc tình yêu. Kỷ niệm về những khoảnh khắc ngọt ngào trước hoàng hôn, em thì thầm vào tai anh những lời yêu nồng cháy. Rằng hãy hứa đi anh, đừng bao giờ rời xa em như con thuyền mải mê rong chơi nơi biển cả. Vậy mà lời hứa anh sóng nỡ cuốn đi rồi.
    “Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại
    Về ru anh mê mải cánh buồm xa
    Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ
    Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa”
    Giờ đây, khi anh quay về với con đường xưa lá rụng tơi bời, hoảng hốt lật từng chiếc lá vàng để tìm hình bóng người con gái. Anh sợ mùa lại giấu em đi mất, nhưng mùa lắc đầu bảo rằng không. Cô ấy đã tự đi rồi… đi con đường khác đường anh. Những khát khao trong anh vụn vỡ. Thế rồi, từ thuở ấy, người ta mới thấy một “người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, chợt thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường” …
    Ta giật mình nhận ra ta cũng đồng điệu với trái tim người nghệ sĩ ấy: nặng trĩu những nuối tiếc, buồn đau, nhung nhớ và không ngừng hoài niệm. Tiếng dương cầm ngưng bặt, trả lại cho đêm cái không khí vốn có của nó. Ta nhặt những nốt nhạc cuối cùng rơi rụng bên thềm, lại lặng lẽ bước đi, cô đơn giữa lòng thành phố, nghe tiếng trái tim mình thổn thức:
    “Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
    Một chiều mưa… bờ vai nhỏ… mùa thu…”
    (TuanVietnam)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *